| 
       
      YẾU CHỈ THIỀN TÔNG 
      (tt) 
      
      III. YẾU CHỈ THIỀN TÔNG 
      HAY CỐT TỦY KINH ĐIỂN. 
      
      
      Những câu nói bí hiểm, những hành động thần tốc của Thiền sư đều vì chỉ 
      một việc rất khó chỉ, nói một việc rất khó nói. Trong cái bất thần khó 
      khăn ấy, người học nhận được là ngộ đạo. Thiền khách đến tham vấn với 
      Thiền sư có ngôn ngữ hành động kỳ đặc, gọi là tham "hoạt ngữ" (lời nói 
      sống). Ngược lại, những Thiền sư nói ra có ý thú còn suy nghĩ được, gọi là 
      "tử ngữ" (lời nói chết). Cho nên Thiền sư Đức Thành (Hoa Đình Thuyền Tử) 
      nói "Câu nói hợp đầu ngữ, muôn kiếp cọc cột lừa". Một câu nói ra có ý vị, 
      có nghĩa lý là cây cọc cột chặt con lừa muôn kiếp. Chính những kinh điển 
      Đại thừa cũng thế, người đọc thấy như những "mật ngữ", những hình ảnh 
      huyền hoặc gì đâu đâu, thiếu sự dễ dàng thực tế. Song với hạng căn cơ bén 
      nhạy đọc đến liền thấy đạo lý siêu thoát, chân lý hiện tiền. Như có thiền 
      khách đến hỏi: "Thế nào là ý Tổ sư từ Ấn Độ sang?" Triệu Châu đáp: "Cây bá 
      ở trước sân." Thiền khách hỏi Động Sơn Thủ Sơ: "Thế nào là Phật?" Đáp: "Ba 
      cân gai." Những câu đáp này là "hoạt ngữ". Trong kinh Đại thừa cũng có vô 
      số lối đáp khó khăn chẳng kém. Kinh Kim Cang, ngài Tu-bồ-đề hỏi Phật: "Kẻ 
      thiện nam thiện nữ phát tâm Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác, làm sao an 
      trụ, làm sao hàng phục tâm ấy?" Phật bảo Tu-bồ-đề: "Các vị đại Bồ-tát nên 
      như thế hàng phục tâm ấy, có tất cả loài chúng sanh, hoặc noãn sanh, hoặc 
      thai sanh, hoặc thấp sanh, hoặc hóa sanh, hoặc có sắc, hoặc không sắc, 
      hoặc có tưởng, hoặc không tưởng, hoặc chẳng có tưởng, hoặc chẳng không 
      tưởng, ta đều khiến vào Vô Dư Niết-bàn mà diệt độ; như thế diệt độ vô 
      lượng vô số vô biên chúng sanh, thật không có chúng sanh được diệt độ." 
      Qua câu đáp này, thử hỏi chúng ta biết làm sao hàng phục được tâm? Kinh 
      Pháp Hoa trong phẩm Như Lai Thọ Lượng có đoạn nói: ".Thiện nam tử! Thật ta 
      thành Phật đến nay đã vô lượng vô biên trăm ngàn muôn ức na-do-tha kiếp. 
      Từ đó nhẫn lại, ta thường ở cõi Ta-bà này giáo hóa, cũng ở trong trăm ngàn 
      muôn ức na-do-tha a-tăng-kỳ cõi nước khác, dắt dẫn lợi ích chúng sanh." 
      Chúng ta còn ai không biết đức Phật Thích-ca giáng sanh ở Ấn Độ, thọ tám 
      mươi tuổi nhập Niết-bàn. Thế mà kinh nói như vậy làm sao tin được. Do lối 
      nói bí hiểm này khiến kinh điển Đại thừa trở thành huyền hoặc mê tín.
       
      
      
      Nay giải thích về Yếu Chỉ Thiền Tông thật là một điều khó khăn vô kể, vì 
      chỗ không được giải thích mà đem ra giải thích. Nếu chúng tôi không giải 
      thích toạc ra thì độc giả cũng thấy khó khăn như các quyển sách thiền xưa. 
      Bằng giải thích trắng ra, chúng tôi mắc phải cái lỗi "tử ngữ", đã cột độc 
      giả vào chỗ ý tứ so lường. Song với thời đại lý giải này, không cho phép 
      chúng tôi làm theo người xưa, mà buộc lòng phải giải thích. Nói yếu chỉ 
      Thiền tông là "Kiến tánh khởi tu".  
      
      
      
      A. KIẾN TÁNH  
      
      
      Trong bài tụng Vô tướng của Lục Tổ, mở đầu đã nói: "Thuyết thông và tâm 
      thông, như mặt nhật trong không; chỉ truyền pháp kiến tánh, ra đời phá tà 
      tông." Chữ kiến tánh có nghĩa là ngộ đạo hay giác ngộ. Song ngộ đạo có 
      chia giải ngộ và chứng ngộ, giác ngộ có chia phần giác và toàn giác. Chữ 
      kiến tánh này tương ưng với nghĩa giải ngộ và phần giác. Cho nên người 
      kiến tánh chỉ gọi là Thiện tri thức hay là Tổ.  
      
      
      Song chữ Kiến Tánh dễ khiến người ta hiểu lầm. Bởi mọi người cứ đinh ninh 
      rằng kiến là thấy bằng mắt. Phàm cái gì mắt thấy được đều là đối tượng 
      ngoài mắt, có hình có tướng. Nếu tánh giác của chính mình mà mắt mình thấy 
      được thì không phải của mình nữa, vì đã thuộc về đối tượng. Hơn nữa, mắt 
      chỉ thấy cái có hình tướng, tánh giác không hình tướng làm sao mắt thấy 
      được? Chẳng những thấy mà khởi hiểu tánh mình cũng không được. Vì tánh 
      giác là cái năng tri, nếu bị hiểu thì đã biến thành sở tri. Thế nên các 
      Thiền sư, khi bị hỏi đến đó, liền nói "Ta không hiểu", hoặc Thiền khách 
      khi trả lời chẳng hiểu, các Ngài bảo "Không hiểu là tốt". Vừa dấy niệm tìm 
      thấy tánh thì đã cách xa, nên nói tìm thì không gặp. Muốn đến nó thì không 
      thể đến, nên nói "Thú hướng chân như tổng thị tà". Chỉ phải thầm hội, khéo 
      nhận ra mà thôi. Ví như con mắt chỉ thấy được cảnh, mà không thấy được con 
      mắt. Muốn biết mình có mắt sáng thì khéo nhận khi trông thấy cảnh. Nhân 
      cảnh biết mình có mắt sáng, như nói "kiến sắc minh tâm". Người học đạo mà 
      không kiến tánh là kẻ ở ngoài cổng. Người tu theo Phật mà không được phần 
      giác là kẻ đứng trong đêm đen. Kẻ ở cổng ngoài, đứng trong đêm đen thì làm 
      sao thưởng thức được mùi vị của đạo, nếu có cố gắng tu cũng chỉ tu trong 
      mờ mịt mê tối. Vì thế, Thiền tông chủ trương "Kiến tánh khởi tu". Do đó 
      thuở xưa, các Thiền giả phải đi hành cước tham vấn trải một hai mươi năm, 
      bao giờ ngộ đạo mới trụ. Thấy đạo rồi, tu hành dụng công ít mà kết quả 
      nhiều. Ngược lại, người chưa thấy đạo tuy dụng công nhiều mà kết quả ít. 
      Chính vì thế, sự tu hành có chia ra đốn (nhanh) tiệm (thứ lớp) khác nhau.
       
      
      
      Nói đến kiến tánh là nói đến giác ngộ, có giác ngộ là đối với vô minh. 
      Muốn thông suốt chỗ giác ngộ, trước phải hiểu tường tận gốc vô minh.
       
      
      
      
      1. VÔ MINH:  
      
      
      Vô minh là mờ tối, là mê lầm, có chia ba bậc:  
      
      
      
      a.Vô minh thượng:  
      
      
      Ngu si chấp ngã.  
      
      
      Trong tam độc thông thường nói tham, sân, si. Cần đặt đúng vị trí của nó, 
      phải nói si, tham, sân. Si là si mê u tối, ngay nơi thân này do si mê ngu 
      tối chúng ta chấp chặt một cách sai lầm. Chấp sai lầm có hai lớp, chấp 
      thân làm ngã (mình), chấp tâm làm ngã (mình).  
      
      
      Chấp thân này làm ngã là bệnh thông thường của phàm phu. Tất cả người thế 
      gian không ai chẳng chấp thân này là ngã. Bởi chấp thân này làm ngã nên 
      thấy nó thật, nó lâu dài, nó cao cả quý báu, rồi đắm mê tham lam vì nó. 
      Thân của ta mà bị chê bai, bị xúc phạm liền nổi sân lên, mặc dù sự chê bai 
      xúc phạm ấy rất hợp lý và xác đáng. Ví như thân ta đen điu thấp xấu, có 
      người chê anh chàng "lùn xấu", liền nổi giận. Thân ta hôi hám bẩn thỉu, 
      nếu có người nói anh chàng "nhớp nhúa" liền nộ khí xung thiên. Ngược lại, 
      thân ta xấu mà có ai khen là "đẹp trai" liền vui vẻ tươi cười. Thân ta 
      nhớp mà có người khen là "sạch sẽ" liền thích thú. Nơi thân này càng được 
      khen, chúng ta càng tham chấp rồi sanh cống cao ngã mạn. Nơi thân này bị 
      chê, chúng ta sanh sân hận oán thù. Bởi do si mê chấp thân nên sanh tham 
      trước, tưởng nó chân thật, nó lâu dài, nó sang quý. Ngược với lòng tham, 
      liền nổi cơn sân hận thù hằn. Do si mê về thân, mọi sự thật chung quanh 
      thân không bao giờ chúng ta thừa nhận. Đã quý thân ta thì quý luôn những 
      vật sở hữu của ta. Thế nên những nhu cầu về vật chất của bản thân, chúng 
      ta lúc nào cũng muốn thỏa thuê sung túc. Đó là cái nhân khởi lòng tham về 
      vật chất. Vì tham vật chất, nên mọi người đua tranh giành giật khổ sở cả 
      đời. Được thì tham lại thêm tham, mất thì tham đổi ra thù hận. Do đó, tạo 
      nghiệp trả quả kiếp kiếp đời đời. Vì tham thân nên khi thân sắp hoại, 
      người ta sanh kinh hoàng sợ hãi. Nỗi lo sợ mất thân là sự khủng khiếp nhất 
      của con người. Vì thế, tiếng "chết" coi như một cấm kỵ không bao giờ dám 
      dùng đến. Đã sợ mất thân, khi thân này sắp mất, "cái niệm tìm thân" bùng 
      dậy mãnh liệt. Đó là cái nhân dẫn đến thân sau. Bởi si mê chấp thân nên 
      thân trước mất tìm đến thân sau, thân sau mất tìm thân sau nữa, cứ thế mãi 
      mãi sanh tử luân hồi bất tận.  
      
      
      Chấp tâm làm ngã cũng là bệnh thông thường của mọi người. Mọi sự phân biệt 
      suy tư nghĩ tưởng cảm thọ, cái nào cũng nhận làm ngã hết. Tôi phân biệt 
      thế này, tôi suy tư thế kia, tôi nghĩ tưởng thế nọ v.v. Thừa nhận những 
      cái ấy là tâm của chính mình. Chấp cái suy tư nghĩ tưởng. làm mình rồi, 
      lúc nào cũng cho nó là đúng, tận lực bảo vệ nó. Ai chấp nhận nó thì chúng 
      ta thương, ai phản đối nó thì chúng ta giận. Song cái suy tư nghĩ tưởng 
      của ta, không chắc đã trùng hợp với cái suy tư nghĩ tưởng của kẻ khác. Vì 
      mỗi chúng ta, môi trường sinh hoạt khác nhau, vọng tưởng do huân tập mà 
      có. Đã không trùng hợp mà mỗi bên đều cho là đúng thì sự tranh chấp đối 
      kháng không thể nào tránh được. Sự đối kháng của suy tư nghĩ tưởng. được 
      mệnh danh là ý thức hệ, tuy nhỏ nhiệm song mãnh liệt và khốc hại hơn đấu 
      tranh vật chất. Cố chấp bảo vệ ý niệm nghĩ tưởng của mình là bệnh chung 
      của nhân loại. Do đó, mọi người sống chung nhau mà ít ai chịu chấp nhận 
      nhau. Đã không chấp nhận nhau thì làm gì có tình thương chân thật đối với 
      nhau. Đây là mối đau khổ muôn kiếp của con người không sao giải tỏa nổi. 
      Từ cái si mê chấp suy tư nghĩ tưởng. làm mình, khởi lên cái tham lam bảo 
      thủ ý kiến mình, nổi sân chống đối mọi ý kiến khác, tạo nên mọi thù hằn 
      đau khổ cho nhau đời đời kiếp kiếp.  
      
      
      Tóm lại, cái si mê chấp thân làm ngã tạo thành thói xấu thích khen ghét 
      chê, tham sống sợ chết, tham mê ngũ dục gây nghiệp thọ khổ không cùng. Cái 
      si mê chấp tâm làm ngã gây nên bảo thủ ý kiến, tranh chấp đối kháng, làm 
      tan biến tình thương, đưa nhân loại đến chỗ thù hằn đối địch. Trong kinh 
      nói "Do Hoặc tạo Nghiệp, do Nghiệp thọ Khổ, quanh quẩn không cùng". Hoặc 
      tức là Vô minh thượng này vậy.  
      
      
      
      b. Vô minh trung:  
      
      
      Niệm khởi.  
      
      
      Trong tâm chúng ta bất thần dấy niệm là đã che mờ tánh giác nên gọi là vô 
      minh. Tổ Lâm Tế nói "Chỗ ông dừng một niệm là cây bồ-đề, ông một niệm 
      không thể dừng được là cây vô minh". Vô minh là mờ tối, bồ-đề là tánh 
      giác. Niệm dấy lên làm mờ tối tánh giác, nếu dấy mãi không dừng thì tánh 
      giác bị khuất lấp, nên nói "cây vô minh". Vọng niệm lặng yên thì tánh giác 
      bày hiện, vọng niệm càng lặng thì tánh giác càng tỏ, nên nói "cây bồ-đề". 
      Ví như cái gương sáng, vừa có hạt bụi bám vào là đã mờ đi một tí. Nếu bụi 
      cứ chồng chất bám vào thì ánh sáng mặt gương bị mờ tố? hẳn. Ngược lại, lau 
      đi một tí bụi thì ánh sáng hiện ra một phần, lau sạch tất cả bụi thì gương 
      hoàn toàn sáng. Cũng tương tự như thế, niệm khởi lên chúng ta liền theo 
      niệm mà quên tánh giác. Cho nên trong kinh Lăng Nghiêm, đức Phật ví dụ 
      "Chàng Diễn-nhã-đạt-đa soi gương quên đầu" là ý này. Nếu thừa nhận đầu mặt 
      trong gương là mình, nhất định đã quên mất đầu mặt thật hiện hữu này. 
      Chúng ta thừa nhận niệm khởi là tâm mình, nhất định quên mất tâm chân thật 
      hiện hữu của chúng ta. Bởi nhận lầm như thế, nên gọi là vô minh. Cái vô 
      minh này tế nhị hơn vô minh ở trên, vì vừa dấy niệm đã là vô minh, không 
      đợi có suy tư nghĩ tưởng. mới là vô minh.  
      
      
      
      c. Vô minh hạ:  
      
      
      Mê tánh giác.  
      
      
      Mê là quên tánh giác, gọi là vô minh. Bởi quên tánh giác mới thừa nhận 
      vọng niệm là mình. Như có người đi đến nhà quen, mà quên hẳn ông chủ nhà, 
      nên thấy khách trong nhà nhận lầm là ông chủ. Khi đã nhận lầm khách làm 
      chủ rồi thì chủ và khách cả hai đều hỗn tạ?. Bởi quên đi mới có nhận lầm, 
      đã nhận lầm thì muôn ngàn thứ lầm khác tiếp nối phát sanh. Ví như chúng ta 
      vì quên đường mới đi lạc đường, đã đi lạc đường thì đi chừng nào càng lạc 
      xa chừng ấy. Cái khổ lang thang không tìm ra lối cũ trở về, gốc từ cái 
      quên ban đầu mà ra. Cái khổ luân hồi của chúng ta hiện giờ cũng vì quên 
      tánh giác tạo nên. Vì thế mê là cái vô minh căn bản, chính nó là chủ của 
      sanh tử luân hồi, là nguồn gốc của mọi cái sai lầm trên.  
      
      
      
      2. GIÁC NGỘ:  
      
      
      Giác ngộ là tên khác của trí tuệ Bát-nhã. Có trí tuệ mới biết chỗ sai lầm, 
      nhận ra điều chân thật. Trí tuệ là ngọn đuốc sáng soi phá vô minh tối tăm. 
      Song giác ngộ cũng có thứ bậc: giác ngộ hạ, giác ngộ trung và giác ngộ 
      thượng.                      
      
      
      
      a.Giác ngộ hạ:  
      
      
      Giác ngộ hạ là vô ngã đối phá vô minh thượng. Do vô minh lầm chấp thân tâm 
      này làm ngã, rồi tạo nghiệp thọ khổ. Giờ đây, chúng ta dùng trí tuệ soi 
      xét xem thân tâm này có phải thật là ngã không?  
      
      
      Về thân, trước do tinh cha huyết mẹ kết hợp, cộng với thần thức chung họp 
      thành thai. Bào thai lớn lên nhờ sự nuôi dưỡng bằng máu huyết và hơi ấm 
      của bà mẹ. Khi thân này ra khỏi thai mẹ, được hít thở khí trời, bú sữa mẹ, 
      từ từ biết ăn uống, dần dần lớn lên. Bản chất đầu tiên của thân này, do 
      hòa hợp tinh huyết và thần thức, tức là do duyên mà thành. Thân này lớn 
      lên là do hít thở ăn uống. mà tồn tại. Theo chỗ Phật dạy, thân này sống 
      còn là do tứ đại bên trong hợp lại và tứ đại bên ngoài nuôi dưỡng. Nếu có 
      tứ đại bên trong mà thiếu tứ đại bên ngoài cũng không sống, có tứ đại bên 
      ngoài mà thiếu tứ đại bên trong cũng không thành thân. Như vậy sự thành 
      hình và sống còn của thân này là do tứ đại trong ngoài chung nhau hòa hợp. 
      Đã chung nhau hòa hợp thì cái gì là chủ mà chúng ta chấp làm ngã? Hơn nữa, 
      sự sống còn hiện nay, chúng ta từng phút giây vay mượn tứ đại bên ngoài; 
      một phút giây không vay mượn là đã tử vong. Song chúng ta lại mê lầm, khi 
      muợn tứ đại của trời đất đem vào thân, liền chấp nhận cái đó của mình. Sự 
      chấp ngang ấy mà tự cho là hợp lý. Ví như chúng ta có cái nhà trống, đến 
      hàng xóm mượn bàn, ghế, giường, tủ. để trang hoàng. Vừa mang vào nhà, 
      chúng ta liền tuyên bố rằng "Đây là đồ của tôi", thử hỏi mọi người nghe 
      thấy có chấp nhận được không? Huống là thân này, lỗ mũi hít thở không khí, 
      khi không khí còn ở ngoài là của trời đất, vừa hít vào mũi liền nhận ngang 
      rằng "hơi của tôi". Miệng uống nước, ăn vật thực cũng thế, nước còn ở 
      ngoài là của thiên nhiên, vừa nuốt qua khỏi cổ liền nói "nước của tôi"; 
      thức ăn còn ở ngoài là của người này kẻ nọ, vừa nuốt khỏi cổ liền nói 
      "những chất của tôi". Hơi tạm mượn không đầy một phút liền trả, khi trả ra 
      ngoài là của ai? Nước tạm mượn vài tiếng đồng hồ cũng trả, khi trả ra là 
      nước của ai? Vật thực mượn trong một ngày rồi cũng trả, trả ra là vật thực 
      của ai? Quả là chúng ta mắc phải hai cái lầm lớn. Lầm thứ nhất, thân hòa 
      hợp vay mượn không có chủ, lầm nhận là ta (chủ). Lầm thứ hai, chỉ trong 
      phút giây không vay mượn là chết ngay, lầm nghĩ mình sống lâu dài. Bởi hai 
      cái lầm này, chúng ta chấp thân một cách sai lạc đáng thương. Trí tuệ phân 
      tích rõ ràng không cho phép chúng ta chấp ngang như vậy, phải thấy rõ rằng 
      thân này vô ngã (không chủ), thân này vô thường (chẳng lâu dài). Thế là 
      chúng ta thấy đúng sự thật, biết đúng chân lý. Do chỗ thấy đúng biết đúng, 
      phá được cái ngu si chấp ngã về thân.  
      
      
      Về tâm, thừa nhận cái suy tư, nghĩ tưởng, phân biệt, cảm thọ làm ngã. Tôi 
      suy tư, tôi nghĩ tưởng. Song cái suy tư, nghĩ tưởng. đổi thay luôn. Khi có 
      suy tư nói là tôi suy tư, suy tư lặng mất, khởi nghĩ tưởng thì ai nghĩ 
      tưởng? Chẳng lẽ mỗi tâm trạng khác nhau, mà cái nào cũng là tôi hết. Tôi 
      là chủ, tâm trạng khá nhiều, cái nào cũng là chủ hết sao? Nếu cái nào cũng 
      là chủ thì quyền năng trong ấy bị hỗn độn. Phương chi những tâm trạng này, 
      khi dấy lên dường như có, cần tìm lại nó thì vắng bóng mất hình. Cái có 
      một cách mờ mờ ảo ảo mà cho là mình (ta), thật là tự mình phủ nhận mình. 
      Những khi chúng ta ngồi chơi, hoặc đi bách bộ, không có nghĩ tưởng chi cả, 
      lúc đó không có mình (ta) hay sao? Cho đến cả đêm, chúng ta ngủ không có 
      mộng, khi ấy không có mình (ta) rồi chăng? Đây là do ngu si lầm chấp cái 
      không thật, tưởng là thật, cái không chủ, tưởng là chủ. Ở đây, chúng ta 
      cần phải dùng trí tuệ nhận thức rõ ràng, để thấy như thật và biết đúng như 
      thật. Thấy rõ nó có nhiều thứ, biết chắc nó không phải chủ (mình). Tướng 
      trạng của nó hư ảo, quyết định nó không phải thật. Cái không phải chủ, 
      không phải thật, khờ dại gì nhận nó làm mình (ngã). Thấy đúng và sống đúng 
      như vậy, gọi là giác ngộ tâm vô ngã.  
      
      
      Tóm lại, thân này có tướng mạo, có sanh diệt, cho nên thuộc vô thường. Tâm 
      tuy không có tướng mạo thô, song có trạng thái tế luôn luôn sanh diệt, 
      cũng thuộc vô thường. Thân tâm đều là tướng duyên hợp, không có chủ nên vô 
      ngã. Bởi vô thường, nên biến hoại là kho? biến hoại đến diệt tận là không. 
      Vô thường, khổ, không và vô ngã là tinh ba của các kinh A-hàm trong Hán 
      tạng, Nikàya trong Pàli tạng. Đạt được lý vô thường, khổ, không, vô ngã 
      ngay nơi thân tâm này, đó là người giác ngộ bậc hạ. Do thấy thân tâm này 
      không phải ngã (ta) nên mọi sự chấp về thân tâm đều xả bỏ, mọi sự do thân 
      tâm tạo nghiệp cũng dừng lại, quả khổ đau do thân tâm gây nên không còn 
      nữa. Thế là do giác ngộ mà dứt khổ đau. Cái giác ngộ này cũng gọi là giác 
      ngộ ngũ uẩn phi ngã của Bát-nhã.  
      
      
      
      b. Giác ngộ trung:  
      
      
      Giác ngộ trung là vô niệm, đối phá vô minh trung. Nơi vô minh trung do 
      niệm khởi làm mờ tánh giác. Ở đây thấy rõ niệm là hư ảo không thật, là 
      bóng dáng của ngoại trần chớ không phải tâm ta. Không phải tâm ta, nên ta 
      không nhận nó và theo nó. Nó là cái làm rối bời, làm mờ tối tánh giác của 
      ta. Bất cứ niệm thiện niệm ác gì cũng đều là vô minh, vì niệm nào dấy lên 
      cũng che mờ tánh giác. Ví như bụi rơi vào con mắt bị xốn, mạt vàng rơi vào 
      con mắt cũng thế. Chỉ một thể rỗng lặng mới là chân thật. Ta phải nhìn 
      thẳng thấy niệm khởi là không thật, nó là bóng dáng, nó là tạm bợ, thể nó 
      là không. Niệm lặng mất, thể không hiện tiền là chân thật.  
      
      
      Đây ta hãy nghe câu chuyện Tổ Huệ Khả cầu pháp an tâm nơi Tổ Bồ-đề-đạt-ma. 
      Tổ Huệ Khả thưa: "Tâm con không an, xin thầy dạy cho phương pháp an tâm." 
      Tổ Đạt-ma bảo: "Đem tâm ra ta an cho." Huệ Khả sửng sốt tìm lại không thấy 
      tâm, thưa: "Con tìm tâm không được." Tổ Đạt-ma bảo: "Ta đã an tâm cho 
      ngươi rồi." Tổ Huệ Khả liền tỉnh ngộ.  
      
      
      Niệm khởi là rối bời, là xao xuyến, mà chúng ta lầm chấp nó làm tâm mình, 
      cho nên có lúc nào thấy nó an đâu. Bởi tâm không an nên chạy cầu pháp an 
      tâm. Diệu thuật của Tổ Đạt-ma bắt ta nhìn thẳng lại nó, thử xem nó có thật 
      không mà cầu an. Biết nó không thật, nó tự tan biến lặng lẽ, đấy là an 
      tâm. Chỗ niệm không khởi gọi là không tâm hay vô niệm. Đến đây không còn 
      thấy có tướng mạo gì nên nói là không. Như kinh Bát-nhã nói "Chiếu kiến 
      ngũ uẩn giai không" và nói "Thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt. 
      ", thấy rõ năm uẩn đều không, chữ thấy ở đây là nhận thấy. Nhận thấy tường 
      tận thể xác và tâm hồn của thân này đều nằm gọn trong cái thể không. Thể 
      không của các pháp này là không sanh, không diệt. Đạt được chỗ không tâm 
      hay vô niệm mới nhận ra thể không ấy là chân thật, nên kinh Bát-nhã nói 
      "Không tướng là thật tướng". Phần vật chất do duyên hòa hợp không có thật 
      thể, phần tâm hồn cũng là tướng của bóng dáng sáu trần không có tự thể, cả 
      hai đều là thể không. Nơi thân tâm là tướng duyên hợp thể không, ngoại 
      cảnh là tướng duyên hợp cũng thể không. Cả nhân gian đều là tướng duyên 
      hợp nên tất cả đều là thể không. Thể không mà không phải không, nên gọi là 
      chân không. Đây là tinh thần của sáu trăm quyển kinh Bát-nhã, cũng là cửa 
      vào Thiền tông. Vì thế cửa Thiền thường gọi là cửa Không. Chính Lục Tổ 
      bước vào cửa này bằng bài kệ:  
      
      
                  Bồ-đề bổn vô thọ  
      
      
                  Minh cảnh diệc phi đài  
      
      
                  Bản lai vô nhất vật  
      
      
                  Hà xứ nhá trần ai?  
      
      
                  Bồ-đề vốn không cội  
      
      
                  Gương sáng cũng không đài  
      
      
                  Xưa nay không một vật  
      
      
                  Chỗ nào dính bụi bặm?  
      
      
      Bởi lẽ thấu triệt được thể không, Lục Tổ hạ hai câu "Xưa nay không một 
      vật, chỗ nào dính bụi bặm?" Đọc qua bài kệ này Ngũ Tổ mới cho Ngài vào 
      thất. Cửa Không là cửa của Thiền tông, Tổ Huệ Khả do nhận được vọng niệm 
      không thật, được pháp an tâm, Tổ Huệ Năng thấy rõ xưa nay không một vật, 
      được cho vào thất. Tất cả những người tu theo Thiền tông trước kia, hiện 
      nay và sau này thảy đều từ cửa ấy mà vào. Đây là bước giác ngộ đầu của 
      người tu Thiền tông, là phần giác ngộ trung trong ba phần giác ngộ. Phần 
      giác ngộ này gọi là tâm không hay vô niệm. Chính ông Bàng Long Uẩn ca tụng 
      chỗ này bằng bài kệ:  
      
      
                  Thập phương đồng tụ hội  
      
      
                  Cá cá học vô vi  
      
      
                  Thử thị tuyển Phật trường  
      
      
                  Tâm không cập đệ qui.  
      
      
                  Mười phương đồng tụ hội  
      
      
                  Mỗi mỗi học vô vi  
      
      
                  Đây là trường thi Phật  
      
      
                  Tâm không được đậu về.  
      
      
      Chỉ cần tâm không là thi làm Phật được đậu. Các Thiền sư thường ca ngợi 
      chỗ vô tâm, vô tâm là thấy đạo, vô tâm là bồ-đề. Song cũng một Thiền sư 
      nói:  
      
      
                  Mạc vị vô tâm vân thị đạo  
      
      
                  Vô tâm du cách nhất trùng quan.  
      
      
                  Chớ bảo không tâm gọi là đạo  
      
      
                  Không tâm còn cách một lớp rào.  
      
      
      Chỗ vô tâm ấy chỉ là vào cửa, chớ chưa thấy mặt thật ông chủ nhà. Cần vào 
      thẳng trong nhà, nhận ra mặt thật của ông chủ nhà mới là cứu kính. Đó là 
      bước sang cái giác ngộ thứ ba.  
      
      
      
      c. Giác ngộ thượng:  
      
      
      Giác ngộ thượng là tri hữu, đối phá vô minh hạ. Bởi quên (mê) tánh giác 
      nên niệm khởi và chấp ngã sai lầm. Ở đây giác ngộ là nhận ra mình có tánh 
      giác. Tánh giác là chân thật, là vĩnh cửu, là hiện hữu và cũng chính là 
      bản thể của mình (Pháp thân). Tánh giác này mang nhiều tên tùy công dụng 
      của nó. Về phương diện thường biết rõ ràng (liễu liễu thường tri) một cách 
      chân thật, gọi là Chân tâm; thật thể của thân tâm mà không tướng mạo, gọi 
      là Pháp thân; hằng giác không mê gọi là Bồ-đề; vĩnh viễn không sanh không 
      diệt, gọi là Niết-bàn; chân lý tuyệt đối không bàn nói đến được gọi là 
      Đạo; thể chân thật không đổi thay gọi là Chân như; cái ta chân thật ngàn 
      đời gọi là Bản Lai Diện Mục. Quên tánh giác là mê, nhận ra mình có tánh 
      giác là ngộ. Biết có tánh giác của chính mình gọi là tri hữu.  
      
      
      Một hôm, Tổ Huệ Khả bỗng nhiên đại ngộ, bạch với Tổ Đạt-ma: "Từ đây trở đi 
      con dứt hết các duyên." Tổ Đạt-ma bảo: "Chớ rơi vào đoạn diệt." Huệ Khả 
      thưa: "Không rơi." Tổ Đạt-ma hỏi: "Con làm thế nào?" Huệ Khả thưa: "Con 
      thường biết rõ ràng, nói không thể đến." Tổ Đạt-ma dạy: "Đây là chỗ truyền 
      của chư Phật, chớ nên hồ nghi."  
      
      
      Tổ Huệ Năng khi được vào thất, Ngũ Tổ giảng kinh Kim Cang cho nghe. Giảng 
      đến câu "Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm", Ngài đại ngộ kêu lên: "Đâu ngờ 
      tánh mình vốn tự thanh tịnh! Đâu ngờ tánh mình vốn không sanh diệt! Đâu 
      ngờ tánh mình vốn tự đầy đủ! Đâu ngờ tánh mình vốn không dao động! Đâu ngờ 
      tánh mình hay sanh muôn pháp!" Ngũ Tổ biết đã ngộ tự tánh, bảo: "Chẳng 
      biết bản tâm, học pháp vô ích; nếu nhận bản tâm mình, thấy bản tánh mình, 
      gọi là Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật. "                    
      
      
      Hai vị Tổ nổi bật nhất ở Trung Hoa, chỗ ngộ đạo nào có khác nhau. Tổ Huệ 
      Khả nhận ra mình có cái "Thường biết rõ ràng, nói không thể đến", được Tổ 
      Đạt-ma xác nhận: "Đó là chỗ truyền của chư Phật, chớ có hồ nghi." Tổ Huệ 
      Năng nhận ra "Tánh mình vốn tự thanh tịnh, tánh mình vốn không sanh 
      diệt.", được Ngũ Tổ ấn chứng là bậc Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật. Hai 
      vị Tổ đến đây mới thật sự tri hữu, tức là nhận ra ông chủ thật của chính 
      mình. Nhậ? ra ông chủ này là hoàn toàn kiến tánh, cũng gọi là đại ngộ. 
      Giác ngộ mình có tánh giác và hằng sống với tánh giác gọi là hằng giác, 
      phá được cái mê từ vô thủy. Hằng giác tức là hằng nhớ tánh giác, cũng gọi 
      là Niệm Chân Như. Chỗ này là chủ yếu của Thiền tông, cũng là mục đích của 
      các bộ kinh Lăng Nghiêm, Pháp Hoa, Niết-bàn, Hoa Nghiêm.  
      
      
      Đã từ muôn ức kiếp, chúng ta quên bẵng tánh giác của chúng ta, rồi đi lang 
      thang khắp nẻo luân hồi, tạo nghiệp ngập trời, thọ khổ tràn biển. Nhân 
      Phật, Tổ hay Thiện tri thức chỉ dạy, chúng ta nhận ra mình có tánh giác, 
      liền ngưng bước luân hồi, dừng tay tạo nghiệp. Như người sực nhớ con đường 
      về quê, không còn lê bước lang thang, mà phải hối hả trở về quê cũ, khúc 
      nhạc hoàn hương êm ả nhẹ nhàng âm ba trong veo cao vút, từ quê nhà vọng 
      lại bên tai. Đấy là hình ảnh giác ngộ đi đến giải thoát của đạo Phật nói 
      chung, của Thiền tông nói riêng.  
      
      
      d- Làm sao biết mình có tánh giác?  
      
      
      Tuy nhiên, tánh giác nơi mọi chúng ta đều sẵn có, chỉ vì chúng ta quên nó, 
      lầm nhận các vọng niệm, vọng tưởng làm mình. Một khi đã quên và đã lầm 
      rồi, tánh giác quả thật hiện hữu, mà chúng ta chưa bao giờ biết đến nó. Cả 
      ngày chúng ta chấp nhận là mình, chỉ căn cứ trên thân giả dối, tâm hư vọng 
      mà thôi. Đến đây, chúng tôi bạo gan chỉ thẳng ra một cách tường tận và dễ 
      dàng, để quý vị cùng nhận ra, đồng tu tập. Việc làm này của chúng tôi có 
      thể có lợi ích, nếu người đọc có đủ can đảm, nồng nhiệt, bền chí và lâu 
      dài. Nó sẽ vô ích, còn có thể có hại là khác, nếu người đọc có tánh cách 
      khinh xuất, lơ là và tùy hứng. Chúng tôi ước mong độc giả sẽ không làm cho 
      chúng tôi trở thành tội nhân.  
      
      
      Tánh giác và Chân tâm là hai tên mà một thể. Nhận ra Chân tâm là thấy Tánh 
      giác. Muốn nhận ra Chân tâm chúng ta cần phải giải rõ xem tâm là cái gì? 
      Thân chúng ta do đất, nước, gió, lửa hòa hợp thành hình. Đất nước gió lửa 
      là vật vô tri, trên thân này có cái tri giác, cái tri giác ấy gọi là tâm. 
      Đã nói là ta, chẳng lẽ ta là cái vô tri? Thế nên hầu hết mọi người đều 
      thừa nhận cái tri giác là mình, tức là chấp nhận tâm làm mình. Song cái 
      tri giác dễ nhận dễ thấy và nổi bật nhất là suy tư nghĩ tưởng., buồn 
      thương giận ghét., người ta cho những cái đó là tâm mình. Khi đã chấp nhận 
      những cái đó làm tâm mình rồi, vừa khởi nghĩ cho là mình nghĩ, khởi tưởng 
      cho là mình tưởng; dấy buồn bảo rằng tôi buồn, nổi giận bảo rằng tôi giận. 
      Thế là cả ngày chạy theo cái hỗn tạp lăng xăng, vì đã thừa nhận nó là 
      mình. Những cái ấy được tạm dừng phút giây, người ta cảm thấy như đã mất 
      mình. Song chúng nó mang sẵn tánh chất phức tạp, dao động, không thật, mà 
      người ta thầm nghĩ nó thật, thường và duy nhất. Ngoài những cái đó ra, 
      người ta tưởng như không còn cái gì khác nữa. Quả thật là lầm to! 
       
      
      
      Đã nói tâm là cái tri giác, khi mắt thấy sắc chưa cộng với cái suy nghĩ, 
      tự mắt có tri giác không? Tai nghe tiếng, tự tai có tri giác không? Thân 
      xúc chạm, tự thân có tri giác không?. Không có tri giác làm sao gọi là 
      thấy, không có tri giác làm sao gọi là nghe, không có tri giác làm sao gọi 
      là xúc? Thế là, có thấy, có nghe, có xúc chạm là có tri giác, có tri giác 
      là có tâm. Tại sao không thừa nhận nó là tâm? Tuy nhiên tâm có chia hai 
      loại, tâm vọng và tâm chân. Tâm vọng là tâm mang tánh chất phức tạp, dao 
      động, không thật. Tâm chân là tâm chân thật, không động và thường hằng. 
      Qua hai tánh chất ấy, chúng ta kiểm điểm lại nơi thân này, tâm nào chân, 
      tâm nào vọng? Những cái suy nghĩ, tưởng tượng, phân biệt, ghét thương. 
      thật là phiền toái, phức tạp, cái này sanh, cái kia diệt, chợt có chợt 
      không, bất thường, khi dấy lên dường như có, tìm lại nó thì không. Chúng 
      lập lòe như ánh lửa ma trơi, lúc ẩn, lúc hiện, chợt có chợt không. Qua ánh 
      sáng trí tuệ của ta, chúng đã phơi bày bản chất hư ảo, không thật rồi. 
      Ngược lại, cái tri giác nơi mắt, tai, mũi, lưỡi, thân. của ta, chúng luôn 
      luôn có mặt, chưa từng sanh diệt, lặng lẽ bất động, thực tại hiện hữu, như 
      ánh mặt trăng đêm rằm, vằng vặc sáng rỡ, trong veo lặng lẽ. Thế thì còn 
      nghi gì không nói chúng là chân thật. Song làm sao biết chúng thường hằng 
      hiện hữu?  
      
      
      Lấy mắt và tai là hai cái dễ nhận thấy nhất, đại biểu cho các thứ kia. Như 
      mắt chúng ta thấy cảnh, cảnh có thể đổi thay trăm ngàn thứ, cái thấy không 
      bao giờ đổi thay. Khi có cảnh, mắt thấy cảnh; khi không cảnh, mắt thấy 
      không cảnh. Cảnh khi có khi không, cái thấy lúc nào cũng có, cho đến khi 
      mở mắt thấy sáng, nhắm mắt thấy tối. Thấy tối thấy sáng, là do sự nhắm mở 
      của con mắt, chớ không can hệ gì cái thấy. Ví như bóng đèn với điện, gắn 
      bóng đèn thì điện cháy, mở bóng đèn thì điện tắt. Có cháy có tắt là tại 
      gắn bóng đèn hay mở bóng đèn, chớ không can hệ gì đến điện. Nhẫn đến con 
      mắt bị mù đi, cái thấy cũng không mất, nó sẽ phát hiện sang các cơ quan 
      khác. Vì thế người mù thì lỗ tai nhậy, ý nhớ hay, cảm xúc nhanh. Ví như 
      bóng đèn bị đứt, điện không phát được, điện sẽ phát mạnh hơn ở các bóng 
      khác, hoặc bộ phận máy móc khác. Như vậy, cái thấy không thuộc về 
      cảnh, không tại con mắt, nó chính là tâm. Vì có thấy là có biết, biết tức 
      là tâm.  
      
      
      Cái nghe cũng thế, có tiếng thì nghe tiếng, không tiếng nghe biết không 
      tiếng. Tiếng thì lúc có lúc không, cái nghe lúc nào cũng có. Cho đến khi 
      ngủ dường như không nghe, song có tiếng động mạnh liền chỗi dậy. Nếu không 
      nghe làm sao hay chỗi dậy? Tiếng động vang lên một lúc nhiều thứ, vẫn nghe 
      rõ ràng tiếng nào ra tiếng ấy. Dù là tiếng có đến trăm ngàn, nhưng cái 
      nghe vẫn là một. Nghe rành rõ tiếng nào ra tiếng ấy, cái nghe quả thật là 
      tâm. Khi lỗ tai điếc, cái nghe sẽ phát mạnh ở con mắt, thấy dáng miệng 
      nói, đoán biết nói cái gì. Thế là tâm thấy, tâm nghe vẫn hiện hữu thường 
      trực nơi chúng ta. Song tối kỵ khi có ý thức hợp tác với nó. Khi có ý thức 
      hợp tác với cái thấy, thì cái thấy đã mất tính chất chân thật thường hằng 
      bất động rồi. Khi cái nghe hợp tác với ý thức cũng lại như thế. Vì ý thức 
      là cái so lường phân biệt, luôn luôn biến động không dừng. Nó vừa hợp tác 
      với cái nào thì cái ấy phải chịu ảnh hưởng của nó. Cho nên muốn sống với 
      tâm chân thật của mắt, tai, mũi, lưỡi, thân chúng ta không nên có ý thức 
      xen lẫn trong ấy. Có ý thức xen vào, tức đã làm băng hoại tâm chân thật đi 
      rồi.  
      
      
      Tuy nhiên nhìn vào bên trong, chúng ta vẫn có cái tâm chân thật ở trong. 
      Tâm này thấy sự dong ruổi của ý thức, thấy được vọng niệm khi dấy khi 
      lặng. Nếu không có tâm ấy, chúng ta làm sao biết được khi có vọng, khi 
      không vọng, lúc có ý thức lúc không ý thức. Cái biết được vọng quyết định 
      cái đó không phải vọng. Vọng thì khi sanh khi diệt, cái thấy rõ sự sanh 
      diệt của vọng quả là không phải sanh diệt. Vọng dấy lên do vin theo bóng 
      dáng trần cảnh nên có tướng mạo, thuộc về nhân duyên. Cái biết vọng chưa 
      từng dấy lên, chưa từng theo trần cảnh, nên không liên hệ đến nhân duyên. 
      Cái thuộc nhân duyên thì có hợp có tan, có còn có mất, có sanh có diệt. 
      Cái không thuộc nhân duyên không có tướng mạo, nên thường hằng, bất biến, 
      chân thật. Nhận ra được cái đó là thấy tâm chân thật ở trong.  
      
      
      Mặc dù nói có trong ngoài, thường hiển lộ ở sáu cơ quan khác nhau, song 
      thể "thường biết rõ ràng" trong lặng không tướng mạo thì không phải là 
      hai. Trên dụng dường như có sáu, bản thể vẫn là một. Cho nên kinh Lăng 
      Nghiêm nói: "Từ một tinh minh sanh sáu hòa hợp". Vì thể nó rỗng lặng, nên 
      nói Pháp thân thanh tịnh. Thể này hằng giác tri nên gọi là Phật tánh, chân 
      tâm. Trong sáu cơ quan (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) thường hiển lộ tánh 
      giác, nên nơi mắt gọi là tánh thấy, nơi tai gọi là tánh nghe, nơi mũi gọi 
      là tánh ngửi. Mỗi nơi đều để chữ "tánh" đứng đầu, chứng tỏ rằng mỗi cái ấy 
      đều từ tánh giác phát ra. Do đó trong sáu cơ quan, chúng ta nhận được tự 
      tánh của một cơ quan thì cả sáu cái đều thông suốt. Cho nên câu "Phản quan 
      tự tánh" của nhà thiền thật tối hệ trọng. Khéo dùng phương tiện gợi cho 
      người tham vấn nhận ra tánh giác của mình thường biểu hiện ở sáu căn là 
      một xảo thuật của Thiền sư. Trong sáu căn chỉ có hai căn dễ nhận nhất là 
      mắt và tai. Thiền sư dùng cảnh sắc đánh thức tánh thấy cho người, gọi là 
      nanh vuốt trong tông môn, dùng âm thanh đánh thức tánh nghe cho người, gọi 
      là một giọt sữa sư tử. Chúng ta hãy khéo xem những xảo thuật của các Thiền 
      sư đánh thức tánh thấy:  
      
      
      Một hôm, Thiền sư Linh Hựu đứng hầu Tổ Bá Trượng. Tổ hỏi: "Ai?" Linh Hựu 
      thưa: "Con, Linh Hựu." Tổ bảo: "Ngươi vạch trong lò xem có lửa chăng?" 
      Linh Hựu vạch ra, thưa: "Không lửa." Tổ đứng dậy, đến vạch sâu trong lò 
      được chút lửa, đưa trước Sư hỏi: "Ngươi bảo không, cái này là gì?" Linh 
      Hựu liền phát ngộ, lễ tạ.  
      
      
      Tổ Bá Trượng cố tình hỏi lửa chăng? Không. Tổ cố mượn đốm lửa để đánh thức 
      tánh thấy của Thiền sư Linh Hựu. Quả có hiệu dụng, Thiền sư Linh Hựu nhân 
      đốm lửa nhận ra tánh thấy của mình, liền sụp xuống lễ tạ.  
      
      
      Thiền sư Lương Giới đến tham vấn Qui Sơn Linh Hựu. Sư hỏi: "Được nghe quốc 
      sư Huệ Trung nói ?vô tình thuyết pháp?, con chưa hiểu thấu chỗ vi diệu 
      ấy." Qui Sơn bảo: "Ta trong ấy cũng có, chỉ không gặp được người xứng 
      đáng." Sư thưa: "Con chưa hiểu, xin thầy chỉ dạy." Qui Sơn dựng đứng cây 
      phất tử, hỏi: "Hội chăng?" Sư thưa: "Chẳng hội, thỉnh Hòa thượng nói." Qui 
      Sơn bảo: "Miệng do cha mẹ sanh, trọn không thể vì người nói."  
      
      
      Thiền sư Lương Giới cố tìm hiểu "Vô tình thuyết pháp". Tổ Qui Sơn đưa cây 
      phất tử lên, hỏi: "Hội chăng?" Nếu ngay đây mà hội thì "vô tình thuyết 
      pháp" cho Thiền sư nghe rồi. Vì Thiền sư chưa hội, cầu xin Qui Sơn nói, 
      nếu Qui Sơn hứa nói, đã thành "hữu tình thuyết pháp" mất vậy.  
      
      
      Có vị tăng hỏi Thiền sư Quang Dũng: "Văn Thù là thầy của bảy đức Phật, Văn 
      Thù có thầy chăng?" Quang Dũng đáp: "Gặp duyên liền có." Tăng hỏi: "Thế 
      nào là thầy Văn Thù?" Sư dựng đứng cây phất tử lên. Tăng thưa: "Cái ấy là 
      phải sao?" Sư ném cây phất tử, khoanh tay.  
      
      
      Vị tăng muốn biết thầy của Bồ-tát Văn Thù, Thiền sư Quang Dũng dựng cây 
      phất tử lên mà ông không nhận. Nếu khi đưa cây phất tử lên mà ông nhận ra 
      thì đã thấy thầy của Văn Thù. Rất tiếc ông tăng lầm qua, nên Thiền sư đành 
      ném cây phất tử.  
      
      
      Có thiền khách đến Kiền Phong hỏi: "Trong kinh Lăng Nghiêm có câu: Chư 
      Phật mười phương, chỉ một con đường vào cửa Niết-bàn (Thập phương Bạt Già 
      Phạm, nhất lộ Niết-bàn môn), xin hỏi đầu đường ở chỗ nào?" Kiền Phong cầm 
      cây gậy vạch ngang trong hư không, nói: "Ở chỗ này." Thiền khách mờ mịt 
      không hiểu. Sau ông đến Vân Môn, cũng đem câu ấy hỏi. Vân Môn đưa cây quạt 
      lên nói: "Cây quạt nhảy phóc lên cung trời Tam thập tam đập vào mũi Đế 
      Thích, con cá lý ngư ở biển Đông, mưa như cầm chỉnh mà đổ."  
      
      
      Thiền sư Kiền Phong chỉ đầu đường vào cửa Niết-bàn bằng một vạch trong hư 
      không. Người ta tưởng đầu đường vào cửa Niết-bàn từ hư không, chẳng ngờ từ 
      tánh thấy. Thiền sư Vân Môn cũng chỉ đầu đường bằng cây quạt đưa lên. Nếu 
      thiền khách thấy đầu đường ngay khi cây quạt đưa lên, thì câu nói sau của 
      Vân Môn là câu thần chú. Nếu lầm qua khi cây quạt đưa lên, mò theo câu nói 
      thì suốt đời không tìm ra đầu đường. Thế nên, Vân Môn có làm bài kệ:
       
      
      
                  Cử bất cố, tức sai hỗ  
      
      
                  Nghĩ tư lương, hà kiếp ngộ.  
      
      
                  Đưa chẳng đoái, ắt sai lầm  
      
      
                  Toan nghĩ suy, kiếp nào ngộ.  
      
      
      Qua những hình ảnh được nêu ở trên, nếu thiền khách khéo nhân cảnh sắc 
      nhận được tánh thấy của mình, gọi là "kiến sắc minh tâm".  
      
      
      Đây chúng ta hãy khéo nghe chư Thiền sư sử dụng âm thanh đánh thức tánh 
      nghe một cách tài tình. Quả là "một giọt sữa sư tử làm tan sáu đấu sữa 
      lừa".  
      
      
      Có thiền khách hiệu Sư Tổ đến Nam Tuyền hỏi: Ma-ni châu nhân bất thức, Như 
      Lai tàng lý thân thâu đắc, thế nào là tàng?" Nam Tuyền bảo: "Vương Lão sư 
      cùng ông qua lại, ấy là tàng." Sư Tổ hỏi: "Thế nào là châu?" Nam Tuyền 
      gọi: "Sư Tổ! Sư Tổ!" Sư Tổ: "Dạ! Dạ!" Nam Tuyền bảo: "Đi! Ngươi không hiểu 
      ý ta."  
      
      
      Sư Tổ muốn biết hạt châu, Nam Tuyền sẵn sàng chỉ hạt châu bằng cách hai 
      lần gọi, Sư Tổ hai lần dạ mà không nhận ra hạt châu. Buộc lòng Nam Tuyền 
      bảo: "Đi! Ngươi không hiểu ý ta." Chỗ Nam Tuyền chỉ nhanh như đá nháng, 
      điện xẹt, Sư Tổ chậm lụt nên không thấy được.  
      
      
      Một hôm Quốc sư Huệ Trung gọi: "Thị giả!" Thị giả: "Dạ!" Lại gọi: "Thị 
      giả!" Thị giả: "Dạ!" Lại gọi: "Thị giả!" Thị giả: "Dạ!" Huệ Trung bảo: 
      "Tưởng ta cô phụ ngươi, không ngờ ngươi cô phụ ta."  
      
      
      Thị giả ba lần dạ mà không thấy chỗ dạy của Quốc sư. Nếu khi dạ liền nhận 
      ra tánh nghe của mình, Quốc sư đâu trách "Không ngờ ngươi cô phụ ta". Tất 
      cả việc làm của Thiền sư đều nhằm người học thấy lại cái chân thật của 
      chính mình. Nếu chúng ta cứ nghe và chờ các Ngài chỉ dạy cái gì, qua mất 
      mục tiêu của các Ngài nhắm rồi.  
      
      
      Có thiền khách vào thất của Thiền sư Qui Tỉnh, nhờ giải nghi về việc vị 
      tăng hỏi Triệu Châu: "Thế nào là ý Tổ sư từ Ấn Độ sang?" Triệu Châu đáp: 
      "Cây bá trước sân." Thiền sư Qui Tỉnh bảo: "Tôi nói với ông, ông tin 
      chăng?" Thiền khách thưa: "Lời của Hòa thượng là quí trọng, con đâu dám 
      chẳng tin." Qui Tỉnh nói: "Ông nghe giọt mưa rơi ở thềm nhà chăng?" Thiền 
      khách bỗng nhiên khai ngộ, bất giác la: "Chao!" Qui Tỉnh hỏi: "Ông thấy 
      đạo lý gì?" Thiền khách nói kệ đáp:  
      
      
                  Thiềm đầu thủy đích  
      
      
                  Phân minh lịch lịch  
      
      
                  Đả phá càn khôn  
      
      
                  Đương hạ tâm tức.  
      
      
                  Giọt mưa mé thềm  
      
      
                  Rõ ràng từng giọt  
      
      
                  Đập nát càn khôn  
      
      
                  Liền đó tâm dứt.  
      
      
      Thiền khách khéo nghe hạt mưa rơi, bỗng thấy cây bá trước sân của Triệu 
      Châu. Cây bá trước sân hay giọt mưa rơi mé thềm nhà đều rõ ràng chỉ cho 
      chúng ta thấy ý Tổ sư từ Ấn Độ sang. Nhận ra được chỗ này, càn khôn biến 
      hoại, mọi vọng tưởng tan tành, thật còn gì sung sướng bằng.  
      
      
      Một hôm Tướng quốc Bùi Hưu đến chùa Đại An xem thấy bức họa cao tăng, liền 
      chỉ và hỏi Thiền sư Hoàng Bá: "Hình có thể thấy, cao tăng ở đâu?" Hoàng Bá 
      gọi: "Bùi Hưu!" Bùi Hưu: "Dạ!" Hoàng Bá hỏi: "Ở đâu?" Bùi Hưu ngộ được ý 
      chỉ.  
      
      
      Qua tướng mạo, Bùi Hưu muốn thấy cao tăng. Hoàng Bá chỉ cao tăng qua tiếng 
      "dạ" của Bùi Hưu. Nhân tiếng dạ của chính mình, Bùi Hưu chẳng những biết 
      cao tăng, mà còn nhận ra bổn mạng của mình từ vô thủy kiếp, như người đã 
      nắm được hòn ngọc quí.  
      
      
      Để kết thúc hai đoạn trên, chúng ta hãy nghe bài kệ của Thiền sư Nghĩa 
      Trung:  
      
      
                  Tức thử kiến văn phi kiến văn  
      
      
                  Vô dư thinh sắc khả trình quân   
      
      
                  Cá trung nhược liễu toàn vô sự   
      
      
                  Thể dụng hà phòng phân bất phân.   
      
      
                  Chính nơi thấy nghe chẳng thấy nghe  
      
      
                  Còn đâu thinh sắc để trình anh  
      
      
                  Trong kia nếu liễu toàn vô sự  
      
      
                  Thể dụng ngại gì phân chẳng phân.  
      
      
      Quả thật chính nơi cái thấy nghe, chúng ta nhận ra tánh thấy nghe. Đã nhận 
      ra tánh thấy nghe thì không mắc kẹt vào thanh sắc, nên nói thấy sắc như 
      mù, nghe tiếng như điếc. Như mù chớ chẳng phải mù, vì hằng thấy mà chẳng 
      vọng tưởng phân biệt hơn thua, đẹp xấu. Như điếc mà chẳng phải điếc, vì 
      tiếng nào nghe rõ tiếng ấy, chỉ không phân biệt hay dở, phải quấy. Đã như 
      thế thì còn thanh sắc nào để Thiền sư dạy chúng ta nữa. Nếu ngay nơi thấy 
      nghe mà liễu ngộ được, còn gì phải phân biệt đây là thể, kia là dụng cho 
      thêm phiền.  
      
      
      Tóm lại, chúng ta muốn nhận ra tánh giác hay kiến tánh phải từ nơi sáu căn 
      mà nhận. Trong sáu căn, hai phần nổi bật hẳn là mắt và tai, nhận ra một 
      trong hai cái tánh thấy và tánh nghe là đã đến đầu đường vào Niết-bàn. 
      Hoặc nhận ra tánh giác của ý, cái mà biết ý thức có, ý thức không, trong 
      tâm có niệm không niệm, cái giác liễu thường trực không tướng mạo ấy được 
      mệnh danh là chân tâm thanh tịnh. Vừa dấy niệm là mất chân, niệm lặng chân 
      thể hiện tiền. Không niệm là chân, niệm khởi là vọng. Chân và vọng dường 
      như hai mà thật không hai. Ví như sóng và mặt biển, bao nhiêu lượn sóng 
      lặn hụp đều không ngoài mặt biển. Khổ nỗi, khi người ta nhìn sóng là quên 
      mặt biển. Nếu người khôn khéo, dù thấy sóng nổi lao xao đều biết chúng ở 
      trong mặt biển. Muốn thấy mặt biển lặng, chỉ cần sóng dừng. Bỏ sóng đi tìm 
      biển là khờ, diệt sóng để thấy biển lặng là dốt. Cũng thế, bỏ vọng tâm đi 
      tìm chân tánh là khờ, diệt vọng để thấy chân là dốt. Bởi vì vọng chỉ là 
      cái dụng động của thể chân, vọng dừng thì chân hiện. Cái chân ấy nó trùm 
      cả trong lẫn ngoài, thường có mặt mà không tướng mạo, hằng giác tri mà khó 
      nhận biết. Ví như nước trong sông ngòi và ngoài biển cả. Nơi sông ngòi, 
      chúng ta dễ thấy tướng nước chảy, ở biển cả chúng ta không thấy có chảy 
      bao giờ. Song thủy triều lên xuống là có đổi dời, tại vì rộng nên không 
      thấy, chỗ hẹp thì dễ thấy. Tánh giác tri trùm cả thân, chúng ta khó nhận, 
      niệm khởi vọng tưởng có tướng mạo từng chập, từng hồi nên dễ biết. Bởi 
      tánh cách rộng rãi đó nên nhà thiền thường nói "Trong da chỗ nào mà không 
      có máu" hay "Chết chìm dưới sông mà kêu khát nước" hoặc "Cỡi trâu mà tìm 
      trâu".  
      
      
      
      e. Giải Ngộ và Chứng Ngộ:  
      
      
      Giải ngộ là nhân nghe một câu kinh hay một lời chỉ dạy của Thiện tri thức, 
      liền thấy được bản tánh. Tính cách đạt được rất nhanh, nên cũng gọi là Đốn 
      ngộ. Nhân Phật, Tổ, thầy, bạn mà được ngộ đạo, nó thuộc về trí hữu sư. 
      Giải ngộ mới là kẻ thấy đường về quê, chưa phải là người về đến nhà. Người 
      tu được giải ngộ, đã thanh toán xong năm mươi phần trăm nghi ngờ trên 
      đường tu của mình. Thế nên Cổ Đức đã nói:  
      
      
                  Đốn ngộ tuy đồng Phật  
      
      
                  Đa sanh tập khí thâm  
      
      
                  Phong đình ba thượng dũng  
      
      
                  Lý hiện niệm du xâm. 
      
      
                  Đốn ngộ tuy đồng Phật  
      
      
                  Nhiều đời tập khí sâu  
      
      
                  Gió dừng sóng vẫn vỗ  
      
      
                  Lý hiện niệm còn xâm. 
      
      
      Chỗ thấy không khác chư Phật, song tập khí sâu dày chưa có thể sạch. Cần 
      phải nỗ lực buông xả vọng tưởng lâu ngày khả dĩ lặng, như gió đã dừng mà 
      sóng chưa lặng, phải đợi thời gian từ từ nó mới im. Chân lý đã thấy rõ rồi 
      mà vọng niệm vẫn còn xâm lấn mãi. Vì thế sau khi giải ngộ cần phải cố gắng 
      tu hành mới được chứng ngộ. Thiền sư Trần Tôn Túc nói: "Việc lớn chưa sáng 
      như đưa ma mẹ, việc lớn đã sáng như đưa ma mẹ". Khi chưa giải ngộ phải tận 
      lực tham vấn nghiên tầm cho giải ngộ, khi đã giải ngộ cũng phải cố gắng tu 
      hành để được chứng ngộ. Chứng ngộ là chỗ viên mãn công phu tu tập, an trụ 
      tánh giác trọn vẹn. Nó là mục thứ mười trong Mười Mục Chăn Trâu của nhà 
      Thiền. Chứng ngộ là do công phu tu hành phát ra, không phải là sự chỉ dạy 
      của thầy bạn, nên cũng gọi là trí vô sư. Đạt được trí vô sư hay chứng ngộ 
      thì mới chống được sanh tử. Trong nhà Thiền thường nói: "Tùng môn đắc nhập 
      phi thị gia trân". Nghĩa là từ cửa nhận được không phải của báu trong nhà. 
      Từ cửa mà được là trí hữu sư, chưa thật là của báu trong nhà. Thật là của 
      báu trong nhà thì đâu cần người khác chỉ, phải tự mình lấy ra mà dùng.
       
      
      
      Tóm lại, giải ngộ là đã tách con đường mê, vào con đường giác, song mới là 
      chia đường thôi. Trên con đường giác đi đến đích mới là chứng ngộ. Buổi 
      đầu người học đạo do thầy bạn chỉ dạy phát khởi trí tuệ là trí hữu sư. 
      Biết rõ đường lối tu hành, hạ thủ công phu tu tập, phát trí tuệ là trí vô 
      sư. Trí này tương tự với "Tuệ" trong ba môn "Giới Định Tuệ". Có trí vô sư 
      mớ? thoát khỏi sanh tử, cho nên trong nhà Thiền nói "Kiến tánh khởi tu". 
      
      *  |