[Trang chu] [Kinh sach]

THIỀN TÔNG CHỈ NAM

[mucluc][p1][p2][p3][p4][p5]

[p6][p7][p8][p9][p10][p11][p12][p13][p14]


TƯ LIỆU C̉N LƯU TRUYỀN của ĐIỀU NGỰ GIÁC HOÀNG
(Trần Nhân Tông)

Thiền sư Thích Thanh Từ dịch nguyên ngữ.

hơg 

NÓI RỘNG

MỘT ĐƯỜNG HƯỚNG THƯỢNG 

Bàn Sơn để lời rằng: "Một con đường hướng thượng ngàn thánh chẳng truyền, học giả nhọc h́nh như khỉ bắt bóng". Khiến người học các nơi thảy nhằm trên đầu đường này tham lấy ư thiền. Thử hỏi các ông, ư thiền làm sao tham? Nếu tham được việc ấy, lại như kẻ ngu trên đầu thêm đầu, dưới đuôi thêm đuôi, trong mắt thêm bụi, trên thịt thêm bướu. Nói đến th́ môi méo miệng lệch, nh́n đến th́ tṛng mắt rơi rớt. Đức Phật đứng bên liếc mắt nh́n, Tổ Đạt Ma tựa góc châu mày, Mă Tổ treo phất tử, Thù Sơn dấu trúc bề, Triệu Châu rách nát vải thô, Vân Môn dẹp bỏ bánh hồ, Đức Sơn ném phắt cây gậy, Lâm Tế im hơi. Phật Phật Tổ Tổ đều ẩn dấu, người người đều tan mật. Dùi không thể vào, kim không thể dung, đầu đồng cũng không thể tiến được, trán sát vọt cũng chẳng thủng. Lửa nháng c̣n không đuổi kịp, điện xẹt cũng c̣n sau đuôi. Tịnh ngộ th́ ch́m trong làng say, động mê th́ đi trên đường sanh tử, giả sử được phó chúc trên hội Linh sơn trọn là một đường bày vẽ. Thiếu Thất truyền riêng cũng là hang dây ḅ. Mặc dù ông có cơ dường điện chớp, tiếng hét liền ngộ, nói thao thao như ḍng nước chảy; câu thoại đầu liền tiến được, tham qua tham lại, lâu ngày chầy tháng, trên miệng tạm có chút ít lưu loát, đâu không khỏi thân vẫn ở trong hang ổ.

Này các người! đến trong đây cũng chẳng được vượt qua một mức, người học ngă nhào phóng mắt nh́n bờ thẳm rất khó bề tiến bước. Hôm nay tôi v́ tất cả các người, chẳng khỏi vuốt râu trên miệng cọp, bước khỏi đầu sào. Chỗ nói gió khua tùng vang, chỗ nín trăng rọi đầm trong. Khi đi th́ mây bay nước chảy, lúc đứng th́ non yên núi vững. Lời lời là kế sống đức Thích Ca, câu câu vốn gia phong Tổ Đạt Ma. Buông đó th́ chữ bát mở toang, nắm đó th́ một cửa không kẻ hở. Tại trong hang quỷ làm lầu các Di Lặc, ở dưới hắc sơn chẳng khác cảnh giới Phổ Hiền. Chốn chốn là đại quang minh tạng, cơ cơ đều bất nhị pháp môn. Mặc cho tối đi sáng lại, ngại ǵ mây che trăng khuất. Minh châu trong tay, xanh th́ rọi xanh, vàng th́ rọi vàng, gương sáng trên đài Hồ đến hiện Hồ, Hán đến hiện Hán. Đâu quan hệ ǵ thân huyễn trọn là pháp thân. Chẳng nhọc trên đảnh phóng quang, vốn đủ sáu thần thông dụng. Hất nhào cung điện Ma vương, lột trần tâm can ngoại đạo. Biến đại địa thành thế giới hoàng kim, khuấy trường hà làm tô lạc cho người trời, trong lỗ mũi pháp luân thường chuyển, dưới chân mày chùa báu hiện tiền. Trên sóng gái đá múa diệu bà sa, người gỗ thổi sáo ca khoản đăi. Hoặc gặp trường th́ đùa cợt, hoặc được chỗ th́ mở rộng ḷng. Hoặc duỗi tay d́u dắt, hoặc quay về núi rừng. Khi lười biếng th́ ngủ mây gối đá, khi hứng thú th́ vịnh gió ngâm trăng. Dạo chơi nơi quán rượu pḥng trà, cười đùa nơi bờ hoa rặng liễu. Hoa vàng rợp rợp đều là tâm Bát nhă, trúc biếc xanh xanh vốn thực lư chân như. Vạch cỏ hiện bản lai diện mục, đào đất dứt đường hiểm sanh tử. Xoay đầu ngựa sắt đánh lối về, xỏ mũi trâu đất dắt đi hành khước. Chẳng cùng muôn pháp làm bạn, ai bảo một vật vẫn c̣n? Phật cũng phi, tâm cũng phi; chơn cũng vào, giả cũng vào. Ngoài cửa tam yếu mặc t́nh hét hai làm ba, chữ thập đầu đường tha hồ gọi chín làm mười. Sáo không lỗ thổi bản vô sanh, đàn không dây khảy bài khoái hoạt (vui sống). Ḱa nơi nơi chẳng phải tri âm, đây chốn chốn đâu cho nghe lỏm.

Chỉ một con đường hướng thượng xưa nay làm sao nói? Dốt! Lửa này chưa từng đốt miệng. Lắng nghe! Lắng nghe! Nếu nghe được lời này th́ tai điếc ba ngày, nếu chẳng nghe được chạy qua nhanh. Lại trao cho chẳng?

Chốn chốn non xanh nên cột ngựa,

Nhà nhà có lối thẳng Trường An.

Trở về dưới nguyệt người ít đến,

Một ánh trăng soi khắp mọi miền.

?

 

[mucluc][p1][p2][p3][p4][p5]

[p6][p7][p8][p9][p10][p11][p12][p13][p14]

[Trang chu] [Kinh sach]